Cô ơi, Bạn BN nói bạn ấy muốn chết.
Tôi nghe xong mà lặng cả người.Tôi đã mang máng hiểu được vì sao mà BN nói vậy rồi. Tôi đến bên ôm em vào lòng và hỏi:
- Vì sao em lại
nói như vậy?
- Vì đời em và đời
của mẹ em đã khổ nhiều rồi. Em không muốn sống nữa.
Tôi không ngờ một đứa trẻ mới chưa đầy bảy
tuổi mà có thể suy nghĩ và thốt lên một câu gọn lỏn như vậy.Tôi thấy thật xót
xa. Ôm chặt em trong tay tôi thấy thương em vô cùng. Tôi không biết phải làm
gì, tôi cố nén để nước mắt không chảy ra và mắng em:
- Ai cho phép em nghĩ vậy? Từ nay
trở đi em không được nói bậy nữa nghe
chưa?
- Dạ.
Nhìn dáng người nhỏ bé, bước đi thoăn thoắt của em làm tôi
nhớ lại mấy ngày đầu gặp em.Quê tôi ở TH.Sau khi tốt nghiệp Đại học, cũng như
bao bạn bè cùng lớp, tôi đi nộp hồ sơ dự tuyển tại LT.May mắn đã mỉm cười với
tôi. Không lâu sau tôi được gọi vào nhận công tác tại một trường vùng xa.Ngày đầu
tiên xách cặp tới trường tôi thấy rất vui, rất bỡ ngỡ.Thế là ước mơ cháy bỏng cuả tôi đã trở thành hiện thực.
- Em chào cô!
Mình đã là cô rồi
sao?Tôi mỉm cười vui sướng.Ôi! tiếng Cô sao mà thiêng liêng và cao quý đến vậy.
Tôi thật không tin nổi vào mình. Nó như là một giấc mơ vậy.
Sau khi gặp mặt và làm quen với các thầy cô giáo trong
HĐSP nhà trường , sau cuộc họp HĐSP đầu năm tôi được nhà trường phân công dạy
toán, tiếng việt và làm công tác chủ nhiệm lớp 1B
Ôi! Dạy lớp một
thật không dễ chút nào.Tôi biết là mình mới ra trường, kinh nghiệm còn non trẻ
mà nhận nhiệm vụ này thật khó khăn.Nhưng không sao, tôiđã tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng hết sức mình phấn đấu hoàn thành tốt
nhiệm vụ và trở thành người giáo viên tốt, luôn luôn vì học sinh thân yêu của
tôi.
Thế là tôi vào
nhận lớp. Vào làm quen với các em học sinh. Ngay ngày đầu tiên tôi đã rất ấn tượng
với BN. Em có khuôn mặt rắn rỏi, nước da ngăm ngăm nhưng đôi mắt của em long
lanh mặc dù vẫn có chút gì đó buồn buồn nhưng tôi chưa tiện hỏi. Tôi đưa mắt
nhìn khắp lớp học. Ôi!Các em học sinh của tôi thật đáng yêu, dễ thương làm
sao.Các em như những thiên thần vậy.Những ánh mắt ngơ ngác cứ nhìn tôi đầy tò
mò. Đây là những trang giấy trắng đầu tiên mà tôi sẽ vẽ lên ư?Tôi không đủ tự
tin để đảm bảo rằng tôi sẽ dạy tốt.Nhưng khi nhìn những ánh mắt thơ ngây, những
gương mặt như búp bê của các em tôi như đã được tiếp thêm sức mạnh vậy. Tôi biết
rằng mình phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Công việc
của tôi cứ vậy trôi qua nhanh chóng. Mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng do mới ra trường kinh nghiệm còn chưa có nên
có những lúc tôi thấy việc dạy học thật công việc có những lúc thật khó khăn, không
đơn giản tí nào. Nhưng được sự giúp đỡ của cô Hiệu Trưởng, Thầy Hiệu phó cùng
các thầy cô giáo trong trường nên dần dần tôi đã khắc phục được.
Cho đến một ngày, khi tôi vừa bước vào lớp đã
thấy BN đang ngồi khóc một mình. Không biết có chuyện gì xảy ra với BN, tuy
nhiên theo phản xạ, tôi vội vàng Bước đến bên em và hỏi:
- Sao em lại khóc?
- Thưa cô, tối qua ba em say rượu, đánh mẹ và
em.
- Ừ, cô biết rồi.
Sau khi hỏi han em tình hình gia đình em
tôi được biết ba mẹ em thường xuyên cãi vả và đánh nhau nên em rất buồn. Tôi
không biết làm gì hơn ngoài việc động viên em cố gắng học thật giỏi, và đừng buồn.
Có như vậy ba mẹ mới không đánh nhau nữa.
Em :dạ,
Rồi em bước đi. Nhìn dáng người nhỏ bé, mảnh
khảnh và rất cần sự che chở của người thân của em mà tôi thấy buồn quá. Tôi buồn
thay cho cuộc đời của em. Tôi đã tìm hiểu và biết rằng ba em thường xuyên nhậu
nhẹt và đi đánh bài. Mỗi khi thua bạc là anh ta lại trút hết cơn tức giận lên đầu
vợ và con. Khi đó, mấy mẹ con em lại phải ra vườn đứng bất kì thời gian nào và
thời tiết ra sao.
Và
hôm nay tôi lại thấy BN như vậy. Một HS vừa giỏi, vừa ngoan mà rơi vào hoàn cảnh
như vậy thử hỏi HS của tôi có giỏi mãi, có ngoan mãi được không? Tôi biết rằng ở đây chuyện vợ chồng đánh nhau xảy
ra như cơm bữa. Nhưng mình cũng không biết làm thế nào. Tôi không có quyền gì để
can thiệp vào chuyện riêng tư của gia đình người khác. Nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay tôi phải gặp phụ huynh BN, bởi nếu tôi không tâm sự cho phụ huynh hiểu
thì họ sẽ không quan tâm đến cảm giác của con cái. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến
kết quả học tập cũng như sự hình thành nhân cách của HS.Và buổi tối hôm đó tôi
cùng vởi một cô bạn đồng nghiệp đã vào
nhà BN chơi tâm sự với PH về chuyện của BN. Sau khi nghe tôi nói chuyện chị vợ
thì khóc, còn anh chồng thì lặng im không nói gì .
Vừa về đến phòng anh chồng nhắn tin cảm
ơn tôi.Tôi thấy rất vui. Một thời gian dài sau đó tôi vẫn thường xuyên gọi điện
hỏi thăm thì nghe chị vợ nói anh đã bớt đi đánh bài mà thường xuyên trò chuyện
và giúp BN học bài. Tôi thấy BN từ đó rất vui vẻ và học hành rất tiến bộ.
BN còn kể với
tôi: “ Cô ơi, tối qua em nói với ba là nếu ba mà say nữa là con ra con mách với
cô của con”.
Thế ba nói sao?
Ba chỉ cười thôi ạ.
Tôi thấy mắt BN lại sáng lonh lanh, mặt em
rạng ngời hạnh phúc. Làm cho lòng tôi thấy nhẹ nhõm và một cảm giác thật ấm áp
lan toả trong con người tôi.Tôi chỉ mong HS của tôi mãi mãi được như vậy.
Qua đây, tôi muốn gửi lời nhắn nhủ đến phụ
huynh, kính mong phụ huynh quan tâm nhiều hơn đến con cái. Để HS yên tâm học tập
thì phải tạo cho các em một gia đình hạnh phúc.Bởi gia đình là cái nôi nuôi dưỡng
tâm hồn, tình cảmvà hình thành nhân cách
của HS. Gia đình là môi trường đầu tiên ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển
toàn diện nhân cách HS. Chính vì vậy, người lớn không nên đánh đập, cãi vả nhau trước
mặt con cái,để con cái phải thường xuyên chứng kiến cảnh bất hoà trong gia
đình.Vì nếu nhìn thấy cảnh đó các em sẽ rất buồn, sẽ bị tổn thương nặng nề. Làm
ảnh hưởng đến việc học tập ở nhà cũng như ở trường. Nếu chuyện đó thường xuyên
xảy ra các em bị mang chứng trầm cảm và tự ti. Ở lứa tuổi HS tiểu học, tâm hồn
các em trong sáng, rất nhạy cảm và dễ bị ảnh hưởng bởi các tác động xung quanh.
Do vậy, mong phụ huynh hãy tạo cho HS một tâm thế vững vàng, một gia đình hạnh
phúc.. Có như vậy HS mới yên tâm trong học tập và rèn luyện ở trường cũng như ở
nhà. Qua đó, tạo điều kiện cho HS phát
triển nhân cách một cách toàn diện nhất.
Ánh Hồng